Em sướng quá anh Hai ơi, chắc em chết mất…Hai làm em sướng quá..Đã thiệt anh Hai ơi …
Hai Tròn rút bàn tay ra nghe cái “ót” để lại một cái lỗ rộng tổ tướng bằng cái cốc của mấy ông gìa uống rượu, hai mép vãnh ngược qua hai bên nó híp híp lại như miệng con cá tàu đang ăn mồi.
Bà cai tổng Lúa ngồi trên ở bộ ván gõ, vừa quẹt vôi têm trầu, vừa nhịp cây roi tre đen đét, trổi giọng bề trên:
– Nè, Tư Đẹp. Tao hỏi bây phải khai thiệt. Bây với thằng Bảy Hợi toa rập ăn bớt, ăn xín lúa ruộng mấy vạ ? Liệu hồn bây, có sao nói vậy, may ra tao thương tình châm chước. Bằng như gian dối, tao mà biết được thì đừng hòng sống nghe bây.
Tư Đẹp cúi đầu, nằm dài dưới đất, khóc tức tưởi, oan ức có miệng mà không nói được. Nó cảm thấy tủi thân nghèo, đem thân đi ở đợ, làm mườn, ăn hột cơm chẳng đủ no. Vậy mà còn bị chủ nghi ngờ. Cô cứ nằm im thút thít. Bà cai tổng hỏi mà không nghe trả lời, nổi tam bành, quơ cây rơi nhảy khỏi ván, sẵn giọng:
-Mèn đét thánh thần ngó xuống mà coi nó lì lợm, gan lì không chớ. Tao hỏi bộ bây điếc sao hỏng trả lời hả. Bây khinh tao vừa thôi chứ.
-Dạ, oan cho con lắm bà ơi. Hồi nào giờ con đâu dám tham lam lấy của ai dù đồng xu cắc bạc chớ nói gì lúa vả, lúa thùng.
-Hứ, cái giống ở đợ tụi bây tao còn lạ gì. Bây nói hỏng tham lam, vậy chứ ai vô đây xúc mất năm vạ lúa ngoài lẫm. Bộ chuột ngậm chắc ? Tao hỏi bây có chịu khai thiệt không ? Hay đợi tao đóng trăn cho kiến lửa cắn bây mới chịu mở miệng ?
-Dạ, con thề có trời đất mần chứng.
-Thôi, thôi. Bây đừng có già mồm lẻo mép mà thề thốt. Trời cao đất rộng hỏng ai thấy tụi bây trộm cắp hết á. Tao hỏi có phải thằng Bảy Hợi xúi bây ăn cắp lúa hông ?
-Dạ, con nói rồi. Bà nghi oan cho con dí anh Bảy.
-Oan nè, nghi nè. Bây còn dám nói tao vu khống bây nữa hả ?
Bà cai tổng nghiến răng trèo trẹo, quất lia lịa khắp người Tư Đẹp. Cô gái lăn lộn, khóc gào, đau đớn nhưng bà cai tổng không hề động lòng thương hại.
Bà liền tay đánh Tư Đẹp cho đến lúc cây roi tre dập nát. Vẫn chưa đã giận, bà hăm:
-Tao kỳ hạn từ giờ tới mai mà bây hỏng khai thì tao lôi đầu bây ra nhà hội đồng cho thầy hương quản mần việc. Bây đừng tưởng vậy là yên với tao nghe chưa. Đi đi cho khuất mất tao. Cứ nhìn cái bản mặt tham lam của bây là tao hỏng ưa rồi.
Ngay lúc Tư Đẹp lồm cồm bò dậy, định lủi ra nhà sau, thì ông cai tổng bước lên thềm. Nghe giọng eo éo của vợ ông biết ngay có chuyện hỏng êm, liền hỏi vọng vào:
-Cái gì mà bà la hét chói lọi như ma bắt vậy bà ?
-Ủa, ông dìa đó hén. Ừa vô đây, vô tui kể cho nghe cái ngữ người ăn người làm gì mà tham lam như quỉ hà. May là nó bà con chòm xóm với mình đa. Mà cũng tại ông hết á.
Ông cai tổng vừa kéo ghế ngồi vừa rót trà ra tách. Chưa kịp uống giải khát vợ đổ trúc lên đầu tại mình, ông chưng hửng hỏi tới:
-Tại tui giống gì ? Bà nói hỏng đầu hỏng đuôi làm sao tui biết chớ ?
-Ông tối ngày ra chợ tới họp hành thì làm sao biết chuyện nhà…
-Nữa, bà sao cứ đâm hơi hoài. Thì tui có chức có quyền phải đi đây đi đó mần việc chứ. Chuyện trong nhà trong cửa bà quán xuyến là phải rồi. Trách tui cái nổi gì. Tại tui giống gì bà nói nghe coi.
-Thì ông tài khôn, thài lai rước con Tư Đẹp dìa bây giờ mới có chuyện bực mình.
-Mà chuyện gì ? Sao hỏng nói huỵch tẹt cho rồi, cứ vòng vo tam quốc, thật chán bà ghê vậy đó.
-Chớ hỏng phải sao ? Ông một hai khen con Tư Đẹp nết na, thật thà, siêng năng, giỏi dắn, đòi rước nó vìa để bây giờ nó toa rập dí thằng Bảy Hợi ăn cắp lúa của nhà…
-Ủa, Tụi nó ăn cắp lúa hồi nào ? Mới đây hay lâu rồi ?
-Mới sờ sờ chớ lâu lắc gì. Năm vạ lúa chứ ít ỏi gì đâu ông ?
-Chèn đét, tới năm vạ lận ?
-Ừa. Bộ tui thêm bớt vu oan giá họa gì nó sao ? Thiệt đúng là cái ngữ nuôi ong tay áo mà.
-Bà nói tụi nó ăn cắp lúa ở đâu ? Ngoài đồng hay trong lẫm ?
-Ngoài đồng ông nội nó hỏng dám nữa nói gì kẻ ăn người làm. Lúa trong lẫm đầy ấp, nó xúc lén tưởng tui hỏng hay biết, chớ đâu có dè qua mặt tui sao nổi ông.
Ông Cai Tổng vụt cười ngất, vỗ đùi đánh bép một tiếng, giã lã.
-Vậy mà bà cũng mầm um sùm, tưởng đây trời sập tới nơi.
Bà Cai Tổng tưởng chồng bênh người làm, giận đỏ mặt, ong óng giọng chanh chua:
-Quỷ thần thiên địa ơi ngó xuống mà coi. Năm vạ lúa cả trăm đồng mà ông còn nói ít hả. Ông còn bênh nó nữa hả.
-Tui nó bà nghi oan cho con nhỏ rồi.
-Oan ức cái nổi gì, hỏng nó vô đây còn ai trồng khoai đất này. Tui biết mà, ông đâu còn coi tui ra cái thể thống gì. Tui chết cho ông vừa lòng đây.
– Bà này hỡ cái là bài hãi hàng xóm cũng nghe. Tui khi bà cái giống gì. Tui biết rành tụi nó hỏng dám mần cái vụ trộm cắp tày trời đó thì tui nó chứ binh ai bỏ ai.
-Sao, ông nói vậy mà nghe được hả. Hỏng mất vậy chớ nó đi đâu ? Tui hỏi ông hỏng lẻ lúa nó có chân bò đi ?
-Đi lên dinh quan chủ quận chớ đi đâu ?
-Hả, ông nói vậy nghĩa là sao ?
-Tui biểu thằng Bảy Hợi đong mang lên kính biếu quan chủ quận ăn lấy thảo. Lúa nàng thơm chợ Đào, hột lựu quí hiếm, tặng bề trên mới có tình nghĩa chớ bà.
Bà Cai Tổng chưng hửng, vẻ xụi lơ. Một lát sau chép miệng thở hẳn ra:
-Ủa, nói vậy ông xúa lúc lễ lạc quan chủ quận hén.
– Vậy chứ ai. Mà bửa sửa soạn lên quận tui có dặn thằng Bảy Hợi bà có nghe chứ bộ.
-Ối, tôi lắt nhắt trăm công nghìn việc, tâm trí đâu mà nhớ bao đồng á.
-Vậy bà mần gì tụi nhỏ hả ?
-Thì….ối kẻ ăn người làm, tui có lỡ giận đánh mấy roi…để rồi đền bù cho nó vài đồng mua thuốc uống chứ có gì..
Ông Cai Tổng đi vào nhà trong. Bà cai tổng ngồi buồn xo, nét mặt đăm chiêu nghĩ ngợi tới chuyện này chuyện nọ. Bà chợt chép môi nói một mình:
– Sao mình nghi quá hỏng biết. Hỏng biết ổng có xúc lúa biếu xén cho quan chủ quận hay bao che cho con ngựa cái đó hỏng chừng…Để rồi coi, tui mà phát giác được chuyện gì, ông đừng hòng yên ví tui.
Bà cai tổng te te đi lại võng, nằm gác tay lên trán, trí óc miên man nghĩ đủ điều. Gió thổi hiu hiu đưa bà trôi vào giác ngủ lúc nào chẳng hay. Trời đã chạng vạng tối, Đẹp ngồi co ro dưới gốc bần ổi ở dựa mé kinh, đầu gục lên gối, nước mắt ràn rụa như mưa. Hai Tròn khổ tâm vô cùng, mà chưa biết lựa lời nói sao cho người yêu vơi bớt đau khổ. Anh thu hết can đảm, bạo
gan choàng tay qua vai người yêu, kéo Tư Đẹp tựa sát vào ngực, vỗ về:
-Nín đi Tư, mình trót mang kiếp nghèo, làm tôi làm mọi mà chủ hỏng thương thì đành chịu … cho qua tang lễ. Chờ hết công nợ dìa ở với nhau rau cháo qua ngày. Em khóc buồn riết cũng hỏng giải quyết được gì, càng khổ anh thêm Tư à.
-Em cũng hiểu vậy mà hỏng khóc hỏng được anh Hai ơi…Mình nghèo thì cạp đất sống, đời nào dám tham lam. Vậy mà bà Cai nỡ vu oan giá họa, nghĩ tức chứ anh Hai.
-Ừa, thì ai hỏng tức. Anh nghe tin bà Cai đánh đập em bầm dập, anh cũng đau xót lắm chứ bộ. Mà điều, nghe lời anh quên đi Tư. Trời có mắt, mình ở hiền thì sẽ gặp lành, ai thất nhơn ác đức cũng có ngày trời hỏng dung đất hỏng tha cho họ đâu. Bà cai đánh em chắc đau lắm, anh có mang dầu theo nè, ở chỗ nào đâu để anh sứt cho mau lành.