Con Trúc cởi quần áo, đứng trước tấm kiếng ngắm nghía một hồi, nó mĩm cười khi thấy mọi việc đều theo như cậu nó nghỉ, nó chỉ khép hờ cánh cửa, nó nghe mang máng lão Quang dặn dò gì đó với gã bồi phòng, rồi có tiếng đóng cửa, nó đoán gã bồi phòng đã đi ra, nó mở vòi sen tắm. Không đầy một phút sau có tiếng mở cửa rồi lão Quang bước vào, lão đứng chết trân nhìn con nhỏ trần truồng đứng tắm, rồi không chần chờ gì nửa, lão cũng vội vã trần truồng, con cặc của lão duổi dài ra, lão ôm lấy con Trúc,
Con Trúc cũng không vừa, nó đưa tay bóp cặc lão, vuốt ve, vừa bóp nó vừa tưởng tượng tới con cặc của thằng Hải, tình cảnh nầy giống y chang nó với thằng Hải lúc ở nhà, khi Hoàng đi vắng. Nhưng con cặc của lão Quang nhỏ hơn nhiều… Lão Quang thì chới với khi tay con Trúc vuốt ve cặc lão, bàn tay con nhỏ sành sỏi khiến lão đê mê. Ụa sao con nhỏ này rành sáu câu vậy ta? ừ, vậy càng tốt, có kinh nghiệm ại trẻ tuổi, đúng là “gu” của lão. Lão đê mê nhắm mắt hưởng thụ, bổng con Trúc ngồi xuống rồi thì lão cảm thấy đầu con cặc lão ấm lên, lão hé mắt ra nhìn xuống:con Trúc đang bú lão một cách miệt mài, nó ngậm thật sâu, rồi vọt lưởi ra ngoài, ngoái đầu con cặt lão, chốc chốc nó lại lấy lưởi rà đùm dái lão, rồi thì nó nút cặt lão như em bé đang nút bình sửa.
Lão Quang sướng lên mé đìu hiu, lão chưa thấy ai bú “đã” như con Trúc, bất giác lão chịu hết nổi sự kích thích mảnh liệt, lão lấy hai tay xiết chặt đầu con Trúc rồi nắc lia chia vào miệng nó. Con Trúc hiểu ý, nó biết lão sắp xịt, nó bú mạnh hơn, tay gãy nhẹ đùm dái lão, lão Quang bắn khí ồ ạt vô miệng con nhỏ, lão sợ con nhỏ nhả ra nên vừa bắn, lão cố lấy hai tay ghìm đầu con Trúc, làm gì con Trúc không hiểu ý lão, nó đã quen với thằng Hải rồi, thằng Hải có nói:”lúc tui đang xịt chị đừng có xô tui ra nhe, mất sướng, chị nuốt hết khí thì tui cảm thấy đã lắm, như vậy mới phê. Bởi vậy mổi lần thằng Hải chơi miệng nó là nó nuốt trọn hết nên bây giờ quen rồi, nên khi lão Quang bắn khí ra, bao nhiêu nó nuốt hết, điều đó làm cho lão Quang khoái chí. Số là từ trước tới giờ chưa có con nhỏ nào như con Trúc hết, dù lão có kèm bằng hai tay đi nửa thì tinh khí của lão vẩn tràn ra ngoài. Trái lại đối với con Trúc, lúc lão đang bắn khí, lão “thấy” con nhỏ dừng cái lưởi của nó ngoái cái đầu con cu lão nửa chứ, vậy mới đã, lão khoái chí, lão đâm mê con Trúc. Xong cú đó cả hai ra ngoài ngồi ghế coi tv, chờ gã bồi phòng mang thức ăn tới. Lão Quang bước tới mở tủ, lấy một cuộn phim bỏ vào máy, chẳng mấy chốc, phim XXX hiện ra trước mắt:một cặp tây đầm đang bú liếm miệt mài. Lão Quang bước tới ngồi bên cạnh con Trúc, hai tay lại tái máy sờ soạng. Con Trúc giọng nũng nịu:
– Trúc đói bụng quá hà, chừng nào mới có đồ ăn đây? Vừa nói nó vừa đưa tay bóp cặt lão.
Lão Quang đê mê, vừa đưa miệng nút vú con nhỏ vừa nói:
– Chắc cũng sắp bưng lên rồi. Tối nay mình ở đây nhe, sáng mai đưa em về, miệng nói tay vẩn không rời lồn. Con Trúc không trả lời, nó mân mê cặc lão Quang, vừa mân mê vừa nhớ tới thằng Hải, không biết bây giờ thằng Hải đang làm gì. Nó biết lão Quang đang mê nó như điếu đổ, nó làm bộ ngoan ngoản:
– Trúc không biết nửa, bác quyết định đi, chỉ sợ tối nay Trúc không về, may mốt cậu Hoàng biết được thì Trúc sẽ bị la….
– Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì anh sẽ lo cho, không cần sợ. Lão Quang cướp lời. Sau cái lần khi nảy lão đã có chủ trương:lão quyết định nuốt trọn con Trúc làm của riêng mình, lão hài lòng với con Trúc. Ở cái tuổi lão, làm gì kiếm được con nhỏ “đã” như nó, hơn nửa lại là con gái nhà “lành”, chổ quen biết. Hoàng lại đang nhờ vả lão, chuyện gì lại không được?
Đêm đó Trúc ở lại với lão, suốt đêm con Trúc làm lão ngất ngư. Con Trúc vốn là dâm đãng, lại đang tuổi sung mãn nên hầu hết nó chủ động, lão Quang vừa mới bắn khí xong nó lại ngậm cặc lão mút lia chia, khiến lão vừa mệt lại vừa khoái, lão đâm mê con nhỏ…
Thằng Hải mặt mài sáng sủa, bảnh bao nhưng có cái điều là học ngu lắm, trong lớp thường đội sổ. Ngược lại mánh mun, ba trợn thì nó trùm sò. Học làm cái đéo gì, rồi cũng làm mướn thôi. Như ba nó vậy, đâu có văn hóa văn hóe gì mà cũng làm “ông nội”người ta vậy, tiền bạc vô đều chi, ăn chơi phè phởn, rồi nó cũng sẽ như ba nó vậy, hơn nửa là khác. Bởi vậy nó đi học như để làm cảnh, đi chơi thì nhiều.
Năm nay nó lên lớp 11, không hiểu sao nó lại được lên lớp nhưng mà thây kệ. Cô giáo chủ nhiệm lớp tên Hoa, cũng xấp xỉ 40 rồi nhưng coi còn đã lắm, thằng Hải bổng thấy khoái và bổng có ý đồ muốn chơi cô giáo. Sự cách biệt tuổi tác làm nó thấy hứng thú, nó bắt đầu để ý tới cô Hoa chủ nhiệm của nó. Nghe nói cổ lấy chồng cũng là giáo sư đã nhiều năm rồi nhưng chưa có mụn con nào, chồng cổ dạy ở Vỉnh Long thì phải, cứ hai ba tuần mới về thành phố một lần. Biết được điều đó thằng Hải khoái lắm, nó rắp tâm cua cô giáo… Ở Việt nam lương bổng của các nhà giáo thì bèo lắm, bởi vậy các ngày lể lộc thì học trò biếu xén quà cáp khiến các thầy cô dể thở hơn nhiều. Tuần tới là lể Trung thu, ngoài việc đóng góp chung mua quà cho cô, lắm đứa còn có quà riêng trong đó có thằng Hải. Lúc nầy thằng Hải “khẩm tại”, nào con Trúc, nào ba nó mà ngay cả lão Quang cũng dúi tiền cho nó nửa. Ba nó vừa mua cho nó chiếc Dream đời mới cáo chỉ, trong túi lạo đầy ấp tiền nên thằng Hải yêu đời hơn bao giờ hết. Bởi vậy nó lấy tờ giấy 100 đô mỷ xanh lè nhét vào bao thư kèm theo tấm thiệp với vài giòng chử “Trung thu chúc cô vui vẻ”, chờ lúc tan học, nó không dzọt sớm như mọi khi, nó làm bộ lui cui kiếm đồ cho tới khi không còn đứa nào ngoại trừ nó và cô Hoa chủ nhiệm đang thu gom sách vở, nó mới tiến lại gần bàn. Hoa ngẩn mặt lên nhìn thấy thằng Hải, nàng ngạc nhiên:
– Có chuyện gì Hải? mọi bửa em chạy sớm lắm mà sao bửa nay ra trể vậy? nàng vừa nói vừa cười cười nhìn nó.
Thằng Hải rút từ trong cặp sách một phong bì, nó chìa ra phía trước đưa cho Hoa, nó nói:
– Trung thu tới, em có chút quà xin biếu cô, xin cô nhận lấy.
Hoa liếc nhìn thấy phong bì, trong thâm tâm lấy làm hài lòng, chắc củng năm mươi hoặc một trăm ngàn như mấy đứa khác. Nàng không khách sáo, đưa tay cầm lấy phong bì, Hoa nhoẻn cười:
– Cô cám ơn nhe, nói xong nàng làm như thờ ơ lấy phong bì kẹp giửa cuốn sách. Thằng Hải vẫn chưa chịu đi nó nói:
– Ờ, xuýt chút nửa em quên rồi, hồi nãy em có gặp cô Trang ở dãy lớp 9, cổ nhờ em nói với cô là cổ có chuyện gấp phải đi về trước.
Hoa chưng hửng:
– Ụa, hồi nào vậy? sao bây giờ em mới nói, vậy là cô trể xe buýt rồi, chết, chắc cũng 6 giờ mấy mới về tới nhà. Rồi nàng hơi lo, số là ở nhà nàng có bà già chồng cũng gần 80 rồi, mắt mờ, tai điếc. Thường ngày đi quá giang cô bạn đồng nghiệp, nàng về tới nhà cũng hơi 5 giờ hơn, lo cơm nước xong cho bà mẹ chồng, loay quay thì trời cũng đã tối, hôm nay nếu đi xe buýt lại bị trể nửa thì 9 hoặc mười giờ mới được nghỉ ngơi. Chẳng phải tốt lành gì mà Hoa thờ phụng bà mẹ chồng, chỉ vì cái nhà thôi. Hai người anh chồng thì không dám lãnh, họ bảo vợ chồng Hoa:”chú thím lo cho má dùm, sau nầy má có đi thì cái nhà đó chú thím cứ hưởng coi như công lao vậy”. Lúc đó, không phải như bây giờ, cái nhà chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng dù sao cũng có cái nhà để ở. Chính vì vậy mà Hoa hăm hở nhận lời, dù sao bả cũng không còn bao lâu. Ai dè bà già sống dai thiệt, chưa thấy động tịnh gì chỉ có cái là tai điếc mắt mờ thôi, có điều là cũng không cực lắm, chỉ có chuyện lo cơm nước ngày hai bửa mà thôi. Mổi chiều Hoa đi dạy về, ghé chợ mua một ít đồ tươi nấu buổi chiều rồi dành lại một phần cho trưa ngày hôm sau. Ngày nào cũng vậy, riết rồi quen. Hoa không còn thấy phiền như lúc ban đầu, hơn nữa, lúc nầy giá nhà ở thành phố lên vùn vụt. Vợ chồng Hoa mừng rơn. Có thế chứ, riêng vợ chồng của mấy ông anh thì tiếc hùi hụi. Củng may, lúc nhận săn sóc bà già chồng, vợ chồng Hoa đã có giấy tờ chuyển nhượng hẳn hòi…
– Cô không cần lo đâu, hôm nay em phải đi ngã tư bảy Hiền, em cho cô quá giang được mà. Thằng Hải vừa nói vừa nhìn Hoa.
Hoa mừng rở:
– Vậy sao, vậy em cho cô quá giang nha, nàng vừa nói vừa thu xếp chồng sách vở.
– Em xuống lấy xe xong chờ cô ở cổng trước nha, nó vừa nói vừa đi ra khỏi lớp. Hoa gật đầu, chờ thằng Hải khuất bóng nàng vội rút phong bì thằng Hải đưa khi nãy mở ra xem. Hoa chợt run lên khi thấy rỏ ràng tờ giấy 100 đô mỷ, nàng không ngờ thằng Hải sộp vậy, bổng nhiên nàng thấy có cảm tình nhiều hơn với đứa học trò nầy. Hoa nghỉ bụng:”sau nầy phải tốt hơn với nó một chút” mới được.
Hoa ra tới cổng thì thấy thằng Hải đang nổ máy xe đứng chờ, nàng lên ngồi phía sau. Thằng Hải cho xe chạy, thằng Hải xúc động khi nó cảm thấy gò ngực Hoa áp vô lưng nó, “thằng nhỏ” của nó bổng ngóc lên.
– Cám ơn em nhe Hải, Hoa nói nhỏ sau lưng nó.
Đã biết là chuyện gì nhưng thằng Hải làm như là không biết:
– Chuyện gì hả cô?
– quà của em hậu quá, cô cảm ơn.
thằng Hải cười nhẹ:
– Đâu có gì, em thấy nên vậy mà, thời buổi nầy lương bổng giáo chức rất là eo hẹp phải không cô? Rồi nó phịa:”dì em cũng đi dạy như cô vậy, dì ấy than với ba em hoài nên em biết…
Hoa thở dài, nàng phân bua:
– Ai cũng biết như em thì đở biết mấy. Rồi nàng nhớ tới tình cảnh của mình, tháng nào dè xẻn lắm thì củng tạm được nhưng đại đa số tháng nào cũng thiếu trước hụt sau. Trang. Con bạn thân của nàng có lúc nó nói:”ê, mầy muốn dù hông, tao lo cho, kiếm tí tiền xài mậy, vừa sướng vừa có tiền, rồi nó nheo mắt nhìn Hoa cười cười. Hoa muốn nói lắm:vậy thì trăm sự nhờ mầy, nhưng nàng mở miệng không ra. Thật ra Hoa cũng muốn lắm, chồng nàng thì một hoặc hai tuần mới về nhà, đôi khi chỉ về cho có lệ, cái chuyện gối chăn có vẻ miển cưởng, lợt lạt. Trái lại Hoa vẫn còn sung sức lắm, nhiều đêm thức giấc, sự đòi hỏi của xác thịt làm Hoa không ngủ được.